Khoảng hơn 10 năm trước là giai đoạn hoàng kim của 2 câu lạc bộ Gạch Đồng Tâm Long An và Hoàng Anh Gia Lai khi cả hai đội thay phiên giữ cúp 4 mùa liên tiếp từ 2003 – 2006.
Những trận đại chiến nảy lửa với một bên là bộ đôi tiền vệ xuất sắc nhất Việt Nam bấy giờ Tài Em – Minh Phương cùng với Santos trấn giữ khung thành và anh em nhà Rodriguez ở phía trên; bên kia là bộ ba người Thái Lan bay: Kiatisak – Dusit – Tawan, sau này là Thonglao.
Trận đầu còn là dịp để 2 ông bầu chịu chơi nhất V-league thể hiện đẳng cấp khi mà họ sẵn sàng chi số tiền thưởng cho một trận thắng còn cao hơn cả chức VĐQG. Nói không ngoa, derby Việt Nam hồi đó còn được gọi bằng cái tên hết sức đơn giản: Gạch – Gỗ.
Nhưng tất cả chỉ là sự hào nhoáng của giới truyền thông. Đằng sau đó, ít người biết về một gã đàn ông, người đã đứng sau giúp đỡ Gạch thủ lấy lại cân bằng trong cuộc sống sau những trận chiến khốc liệt đó.
———————
(20h: chuyến bay chở GĐTLA sau trận đấu ở sân Chi Lăng về đến Tân Sơn Nhất)
“Alo, anh Tư cho em như cũ nhé, thêm 2kg ghẹ.”
Một giờ sau, dàn xế của những Tài Em, Minh Phương, Quý Sửu,… đã đậu đặc lừ trước quán.
“Đó, chỗ đó đó, bọn nó đậu xe ở đấy, còn bọn nó ngồi nhậu ngay chính chỗ tụi mày đang ngồi hiện giờ luôn, cỡ chục cái bàn. Tụi nó ghé đây toàn gọi trước một tiếng, cua ghẹ gà heo nhím chó gì chỉ cần gọi trước một tiếng, dù có lên rừng xuống biển, anh Tư vẫn lo cho tụi bây đầy đủ mồi màng!”
“ĐM! Bọn nó uống khiếp, một thằng đâu cỡ cả thùng!”
Gã đàn ông đầu bạc trắng với giọng khàn khàn kể lại.
Hơn 25 năm lái xe dọc Bắc ngang Nam đủ để lão có một vốn sống dồi dào, phong phú từ chế nhạc bài Anh Ba Khía “Quán của tao đặt tên anh Tư Nhép, món ngon rất nhiều giá lại rất bình dân.” đến Đường thi:
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Bia uống mềm môi ai trả tiền?”
hoặc là bất kỳ một trò nào mà dân lăn lộn, ăn nằm ngoài xã hội biết, lão đều chơi tốt.
Mồi bén, giá bình dân giữ khách một, thì cái tính hào sảng, nghĩa khí đúng chất Nam Bộ; ăn nói bặm trợn, phóng khoáng mà vui vẻ, nhiệt tình là thứ giúp lão giữ khách lâu dài.
Ngồi với lão lâu lâu nghe lão đâm cho hơi vọng cổ, hay kể chuyện quá khứ y như phim kiếm hiệp, trận túy lúy nó cứ sảng khoái, rộn ràng.
“Bây giờ, bọn nó thỉnh thoảng vẫn ghé tao, như thằng Minh Phương đâu làm HLV trên Bình Phước, hôm rồi trốn đội ra đây ngồi với tao, vậy là tao vui rồi!” – Lão nói khi đã ngà ngà, giọng đượm chút buồn tuổi già.
