Bọn tôi, những người nghe tên nhưng chưa từng chạm mặt hoặc nói chuyện với nhau bao giờ, ăn nằm một tháng trời trong cái rét mướt của đại ngàn. Vui có, buồn có, cười rất nhiều, khóc không ít nước mắt, kỷ niệm kể không bao giờ dừng lại được…
Một tháng trở về, chúng tôi rất khác, vì đã là gia đình, một gia đình thực sự ấy. Nhưng, mỗi người lại bắt đầu hối hả với guồng quay cuộc sống của mình. Gần ba năm sau một tháng đó, số lần chúng tôi gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.
Và hôm nay, trong khung cảnh rất khác: bon chen, nhộn nhịp chốn phồn hoa đô thị, bọn tôi lại ngồi với nhau, cười nói như thuở xưa, tựa không màng gì chung quanh. Luật vẫn thế: âm thầm, không check in, không phổ biến rộng rãi, cho ngày và giờ, ra bao nhiêu cũng chơi, chơi tới bến.
Trong cơn men, chúng tôi lại hát những bài hát ngày xưa. Hát như chưa từng được hát. “Hát giữa mọi người không ngại ngần…”

Chúng tôi hát:”Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi …” để theo dòng thời sự, nhớ Trần Lập.
Chúng tôi lại hát những bài về núi rừng, nơi mà những nốt nhạc cao nhất được vang ra thật dễ dàng vì không khí núi rừng tinh khiết, trong ngần.
“Tiếng tôi vang rừng núi…”
“Hát giữa mọi người không ngại ngần
bài hát nữ thần mặt trời, nữ thần mặt trời… Tôi đi tìm em”
“Ta yêu nhau từ Ban Mê Thuộc…ừ hà…ừ hà…”
Những dòng kỷ niệm ùa về theo từng đoạn nhạc rời rạc, vì nhớ tới đâu hát tới đó, mà kỷ niệm thì đan xen phức tạp vào nhau. Joseph vẫn đệm đàn, bọn tôi khoác vai nhau, hòa ca. Và không lần nào chúng tôi quên hát “Nỗi nhớ mùa xanh”, bài hát chúng tôi tự sáng tác riêng cho mình, và cho “vùng đất một tháng” đầy kỷ niệm.
“Đến với núi đồi bạt ngàn, cùng đồi thông xanh mênh mang
Những đứa bé luôn trên môi nụ cười trên con đường tới trường
Đất đỏ bazan hoa mua tim tím ven đường, cùng đàn chim.
….
Nhớ lắm ánh lửa bập bùng
Nhớ lắm những chén rượu nồng