Đọc Võ Đắc Danh

“Người nông dân cầm bút”, người ta gọi ông thế. Nhưng với mình, ông đơn giản chỉ là một người con của mảnh đất phía Nam, chân chất và dạt dào tình yêu quê hương. Đọc ông buồn và ray rứt, nỗi buồn trước những số phận khác nhau trong tiến trình đô thị hóa. Những bất cập, tiêu cực trong công cuộc này được ông ghi lại với nguồn tư liệu sống phong phú, dồi dào. Ông làm ta liên trưởng tới ông già Sơn Nam, nhà Nam bộ học. Ông Sơn Nam tài tử thế nào thì ông Đắc Danh mộc mạc, bịnh dị thế ấy, đó là nói về lối văn.


Đọc ông, ta thấy được một mảng khuất trong đời sống của người nông dân hiện nay ở ĐBSCL. Rồi ta hiểu, ta trăn trở trước cái số phận không thoát ra được của họ. Nó không khác gì người nông dân ta thời trước 1945: tá điền mãi mãi mang kiếp tá điền. Một vòng xoáy cuộc đời mà người nông dân không biết thoát khỏi bằng cách nào.


Tạm thời là vậy, chưa xong hẳn, đọc dần dần.

(Update): đã tặng trọn bộ VĐD cho Tú Quỳnh mất rồi chưa kịp đọc hết : ))

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *