có những người anh, sẵn sàng gọi điện bảo ta “mày đang ở đâu? ra quán abcxyz liền”, lo cho ta “cơm no rượu say” chỉ để hỏi ta “dạo này mày có tâm sự gì?” và cho ta lời khuyên chân thành, đầy trải nghiệm.
có những người bạn, sẵn sàng chia sẻ với ta mọi điều trong cuộc sống trên tinh thần “quan điểm của mình là…”, ngay cả những vấn đề thuần lý trí không thể giải quyết: chính trị và tôn giáo.
có những người bạn, khi cả hai đang lơ lửng trên tầng men túy lúy, nằm trò chuyện với ta tận 4h sáng, thỏa mãn những thắc mắc của ta về đức tin, và sẵn sàng tặng ta quyển thánh kinh họ nâng niu mỗi ngày.
có những người em, chia sẻ với ta những điều thầm kín, tăm tối nhất trong cuộc sống của họ. và lúc đấy, bằng một cảm quan nào đó, ta thấy mình vẫn còn là niềm tin của nhân lọai.
có những người em, lâu hỏi thăm ta một lần, sẵn sàng mời ta cà phê dù chưa cần biết ta ở chốn nao. “dạ, xa mấy em cũng đến được”.
có những ngày tuổi trẻ đầy thăng trầm, ta muốn cảm ơn những người bạn, những người anh em đã dang đôi tay khi ta cần, hoặc chí ít, dù vô tình hay hữu ý, có lời động viên ta trong lúc ta yếu lòng nhất.
