Nàng (I)

Với kinh nghiệm đối ẩm cùng phụ nữ không ít, tôi vẫn đinh ninh: con gái khi say, chỉ có hai dạng, hoặc khóc sướt mướt vì những nỗi buồn thầm kín chôn giấu bấy lâu, hoặc cười luôn miệng vì một nguyên nhân chỉ họ mới hiểu. Nàng, người con gái làm cho tôi biết rằng tôi sai, rằng còn có ít nhất một dạng thứ ba.

Nàng, từng là học sinh chuyên văn ở một trường chuyên nổi tiếng của thành phố, và tôi biết nhau qua vài ông anh chung. Những người con gái học trường này đi ngang qua đời tôi đều để lại những dấu vết khó phai nhạt trong tâm trí; và nàng không phải một ngoại lệ. Một cách tình cờ, tôi và nàng có cơ hội hiểu nhau hơn trong một tháng tình nguyện ở Tây nguyên.

Nàng và tôi khá dè dặt về nhau, lúc ban đầu. Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng, đối phương là những người sống trong tâm hồn mình nhiều hơn là những gì biểu hiện ra ngoài. Một loại ngầm hiểu, không ai nói ra, nhưng qua những nụ cười ẩn ý, những hành động vô thức, chúng tôi cảm được. Biểu hiện rõ ràng nhất mà cả hai có thể cùng làm để đối phương nhận diện:”Tôi và bạn đều là cung Cự Giải, nha”.

Nàng là một người mãnh liệt, dữ dội như dòng sông mà người lái đò sông Đà chinh phục, và tinh tế, phức tạp như tâm lý của Kiều khi trao duyên, ấy là về tình cảm. Chuyện tình cảm của nàng, tôi hiểu. Sau này, chính nàng thừa nhận, chỉ tâm sự được với tôi, vì tôi nắm câu chuyện, cảm thông với nàng, và hay ho nhất, có thể là cầu nối cho những tình cảm nàng đến được nơi nó cần phải đến. Khi nàng tỏ bày, chúng tôi không bao giờ dùng từ ngữ trực tiếp của vấn đề, chỉ đơn thuần là những cụm từ, những câu nói ẩn dụ, những ngôn ngữ riêng mà chỉ chúng tôi hiểu, như chính cái hiểu mà bọn tôi ngầm cảm về nhau.

Đó là đêm cận ngày cuối trước khi một tháng chiến dịch tình nguyện kết thúc, và mười bảy người bọn tôi quyết định sẽ thật say, thật thỏa chí một bữa, trải hết bầu tâm sự cho nhau. Tôi biết, lúc đó, nàng buồn. Trở về Sài gòn, người con trai mà nàng yêu nồng nhiệt sẽ không còn là của nàng. Sẽ không còn là cái gối ôm ấm áp trong khí trời cắt da thịt của núi rừng Tây nguyên những ngày dầm dề mưa, sẽ không còn là cảm giác thích thú, gây nghiện của những lọn tóc xoăn xoáy tít vào mắt, mũi, miệng và da thịt, sẽ không còn mùi hơi nhục dục thôi thúc con thú ẩn sâu trong vùng tăm tối đáy con tim, sẽ không còn nhiều thứ khác, sẽ không còn gì cả, sẽ không còn…

Trước buổi tối ấy, tôi bảo nàng:”Tối nay thật say, nhé T…!” Nàng mỉm cười, khẽ gật.

Là luật, nếu tôi muốn hỏi nàng một câu và nàng muốn hỏi tôi một câu (dĩ nhiên là đối phương chỉ có lựa chọn là trả lời thành thật) chúng tôi sẽ uống mỗi người 6 ly. Chúng tôi uống mỗi người 12 ly. Rượu nếp gần 40 độ mà nàng uống ngọt tựa Singapore Sling. Rồi ly thứ 13, 14,… 20, 21… đến một con số cụ thể nào đó mà nó sẽ mãi mãi là bí ẩn trong suốt phần đời còn lại của chúng tôi.

Là kẻ say sưa nhiều lần, tôi biết cái trạng thái túy lúy của tôi và nàng là giống nhau, không đủ để nhớ đầu đuôi tất cả mọi việc, nhưng chưa đến mức xem mọi sự diễn ra như là trong một giấc mơ. Một điều chắc chắn, chúng tôi phải rất say. Thế mà, nàng uống, uống, và ngồi đó một cách bình tĩnh lạ thường. Không một chuyển động nhỏ nhất nào trên khuôn mặt của nàng làm ta hình dung tới nỗi buồn mà nàng đang chịu đựng. Nàng say, nàng không cười cũng chẳng khóc, nàng tự chủ. Tôi vẫn in hằn trong tâm trí khuôn mặt đó của nàng. Nàng đã cho tôi lại cái cảm giác như khi tôi đọc “Buổi dạ tiệc” của Mona Gardner.

Và chi tiết cuối, chúng tôi cùng nhớ: Tôi cùng nàng, khoác vai nhau, dìu nhau đến chỗ ngủ, nằm cạnh nhau, như hai người anh em.

Vào buổi sáng hôm sau, tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi đầu tiên là đôi mắt nàng, to tròn và long lanh, đang nhìn tôi. Cả hai chúng tôi, như thường lệ, trao cho nhau những nụ cười đầy ẩn ý, và, tôi xoa đầu nàng, nàng thích được như vậy.

Nàng, một người con gái kỳ lạ đi ngang qua đời tôi. Cảm giác kỳ lạ trên mức tình bạn, nhưng chắc chắn không phải là tình yêu. Chúng tôi gọi cái mối quan hệ lạ kỳ đó chỉ bằng từ ngữ thô thiển “bạn nhậu”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *