catie

“…catie có một căn phòng màu xanh. vào lúc bình mình, ánh sáng ban mai luồn qua khe cửa sổ, thắm dịu lại bởi lớp màn trắng có chi tiết hoa văn cổ điển, và khi chạm đến đôi mắt u buồn của nàng, nó huyền ảo, lung linh gõ lên ánh mắt còn ngủ say một bản ballad viết ở cung la thứ. nàng khẽ nhíu cặp mày, trở mình. nàng catie đã dậy từ trước đó, nhưng nán lại trên giường vì muốn tận hưởng cái sảng khoái đầu ngày.”

Tranh “Awaiting his return” By William Ladd Taylor (1854-1926)

“…nhưng khi nàng không muốn tiếp xúc với thế giới, tấm màn màu trắng khép lại, mọi cảnh cửa đóng kín, căn phòng bị cô lập, lạnh lẽo nhuốm màu xanh ghi và vào những ngày mưa, còn tù mù và ủ rũ hơn. nàng thích được như vậy, đó là cảm giác con tim nàng kiếm tìm khi không thể bao dung bất kỳ tồn tại nào trên thế giới này. vì làm sao bao dung cho được, những cơn bão ngoài kia đã giày xéo nó đôi lần, hằn lại trên nó những vết thương chưa lành; những vết thương rất sợ thứ ánh sáng ấm áp, dễ chịu vì sẽ đay nghiến nó trong một cơn đau thắt không gì tả xiết….”

Tranh: “The reader” by Carl Vilhelm Holsøe (Danish, 1863-1935)

”…catie không hề thích mưa. ”mèo ghét ẩm ướt lắm, nên mình chẳng ưng mưa”. nhưng nàng lại thích cảm giác chìm đắm trong căn phòng tối u u, le lói chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ tí ti mà nàng đã cố ý không khép. toàn bộ cơ thể nàng sẽ hòa với bóng tối thành một thể thống nhất hoàn hảo, ngoại trừ những ngón tay của bàn tay trái đan lên vệt sáng yếu ớt kia.”mưa làm ta yếu đuối và lãng mạn một chút cậu ạ; nhưng rồi ánh sáng tất yếu kia lại đến bắt ta lại mạnh mẽ và thực tế trở lại, cậu nhỉ?”.

Tranh: “Girl with a candle (Self-Portrait) (1911) by Zinaida Serebriakova (1884 – 1967).

“lần đầu nhìn thấy nàng, người con gái vùng đất andalusia, chàng santiago biết rằng có ít nhất một nơi mà trái tim kẻ rày đây mai đó như chàng có thể nương náu. khi chưa gặp nàng, chàng muốn hét lên cho cả thế giới biết chàng là ai, chàng muốn gì; nhưng giờ đây, nàng là cả thế giới ấy. khi chưa gặp nàng, hình mẫu tình yêu lý tưởng của chàng là thứ gì đó mơ hồ trong tâm trí sau màn sương mờ. khi chàng gặp nàng, những tia nắng bình minh dần hiện ra, màn sương tan nhanh, không còn là loại cảm giác chàng cảm được sau màn sương mờ, hiện ra một hình ảnh chân thực, sống động bằng da thịt, một tạo vật kỳ diệu khẽ mỉm cười. chàng đã biết yêu.”

Tranh: “At pier of Blanes” (Vladimir Volegov)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *