Sự thay đổi thinh lặng của Sài Gòn

Có đôi lần, tôi tự hỏi thành phố ta đang sống sao thay da đổi thịt nhanh chóng đến vậy khi mà chỉ tròn tháng không ghé thăm, tôi hầu như không nhận ra nơi đã từng là chốn rất quen thuộc.

Ngẫm nghĩ một hồi, tôi tự xếp lại câu hỏi với biết bao dòng xoáy thường trực của cuộc đời. Tôi không có câu trả lời. Làm sao có thể giải đáp thắc mắc khi phần lớn câu trả lời diễn ra khi tôi đã chìm say vào giấc nồng.

Tôi vẫn nhớ đã tự thưởng cho mình một buổi overnight vào đêm sinh nhật lần thứ 20 để tận hưởng trọn vẹn cái nhịp sống không vội vã nhưng đầy hối hả của Sài Gòn nửa đêm về sáng; là tận hưởng đến cùng cái cảm giác cô đơn lạ kỳ giữa chân cầu nhìn ánh đèn lấp lánh kênh Bến Nghé với điếu hero tàn mặc bao bướm ong lại qua cùng cái lạnh buốt của hơi sương đầu ngày; và hơn hết là cái thắc mắc thi thoảng quấy rối kia dần dần hé lộ.

Đó những khối bê tông đúc sẵn chuyển từ Đồng Nai về Sài Gòn lắp ráp vào chiếc cầu vượt ta đi qua mỗi ngày; là từng chiếc honda quá tải với nào rau, cá, thịt, trái từ vùng ven chuyển vào các chợ đầu mối, là tiếng thép va chạm đoanh đoách từ tuyến metro Bến Thành – Suối Tiên, là đoàn tăng thiết giáp hành quân trên đường Điện Biên Phủ lúc 2h sáng những ngày giàn khoan HD981 nóng bỏng,…

Tất cả vận hành một cách thật bình thường dù khi ấy, thành phố chỉ còn chưa quá 10% người tỉnh thức.

Sự thay đổi lớn lao nào mà không có đóng góp từ những đổi thay thầm lặng. Câu rap “Sài Gòn không bao giờ ngủ bởi vì tiền không bao giờ đủ” từ dòng nhạc underground vẫn gợi cho ta nhiều suy ngẫm.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *